Đêm nay lòng tôi buồn đến lạ! Một nỗi buồn chẳng
được gọi thành tên, chút gợn sóng ấy làm lòng tôi se lại. Tôi tự dỗ dành mình
trong những khoảnh khắc tươi sáng của bình minh, một con tim thanh thoát, vô tư
chạy nhảy trên cánh đồng đầy hoa dại. Lòng bên lòng với Đấng Tạo Hóa, mọi gánh
nặng đều trở nên êm ái nhẹ nhàng.
Chợt nhớ nhiều lần tôi đã khóc và không
ít những khoảnh khắc cô đơn. Có lẽ nhiều người cùng chung cảm xúc ấy với tôi. Thời
gian và sự cô đơn, tự hỏi lòng có đủ niềm tin chờ đợi ngày mai? Đã biết bao đêm
chẳng chợp mắt vì giọt nước lăn dài trên má. Con người đi qua đời nhau để làm
gì? Người ta vẫn từng ngày đánh rơi những cảm xúc nơi nhau mà chẳng hề hay biết,
chỉ mình tôi ở lại trong khoảng trống ấy của tâm hồn, lặng thinh như gió, cô đơn
trong sự vương vấn của cảm xúc…
“Ngày mai trời lại sáng” tiếng chuông
nhà nhà thờ đánh thức niềm tin và khát vọng trong tôi. Những cảm xúc rất người ấy
sẽ cạn dần theo thời gian. Đến một tuổi nào, tôi sẽ trở về với khởi điểm ban đầu,
nơi mình được phát sinh, trở về thuở trong trẻo tinh khôi bên Chúa. Lúc ấy, chẳng
ai lấy mất được sự bình an và hạnh phúc trong tôi. Đêm tối sẽ chẳng còn, mặt trời
cứ sáng và sáng mãi.
Diệu Nguyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét