"Nếu hạt lúa rơi vào lòng đất, mà không chết đi thì nó
vẫn trơ trọi một mình. Còn nếu nó chết đi thì mới sinh nhiều bông hạt"
Chẳng ai trong chúng ta ngạc nhiên khi nghe câu trên. Đó là
luật tự nhiên chi phối cây cỏ, nhưng lắm khi tôi thấy khó áp dụng cho mình. Tại
sao tôi phải chết để người khác được sống? Chết để sinh nhiều bông hạt ư? Nhưng
nhiều bông hạt có ích gì, khi chính tôi bị tan vỡ? Chính vì thế tôi không muốn
chết như hạt lúa.
Tôi chấp nhận trơ trọi một mình. Tôi cô đơn với tôi, để được
yên ổn. Tôi sợ mất mát, vì mất mát đem lại đớn đau, nên tôi tìm đủ cách để giữ
lại những gì tôi có, những gì tôi là.
Tiếc thay, lúc giữ được tất cả tôi lại thấy mình mất tất cả,
vì mất ý nghĩa của cuộc sống. Tôi như con thú chỉ biết chăm lo cho bộ lông của
mình. Dần dần qua những kinh nghiệm đau thương, tôi mới nhận ra rằng: chỉ có một
cách giữ chặt, đó là buông ra và trao hiến.
Tôi bắt đầu được khi chấp nhận mất. Sự sống đời đời đã bắt đầu,
hạnh phúc đã hé nụ ngay lúc này, ngay ở đây, cho tôi.
Như con ốc sên, chỉ bò được khi chui ra khỏi vỏ, tôi chỉ
giàu có và triển nở mọi mặt khi quảng đại ra khỏi lớp vỏ của mình, ra khỏi những
bận tâm, tính toán, xây đắp cho mình, để sống cho tha nhân và cho Thiên Chúa.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét