“Đời là cái chợ, người ta buôn mọi thứ, nhưng nhiều nhất là
buôn chuyện”
Tựa đề một bài viết làm tôi suy nghĩ: Suy nghĩ về chợ đời!
Suy nghĩ về phận người và suy nghĩ về chính tôi.
Lời nói là một ân ban Thiên Chúa ban cho con ngươi, cho
chính tôi cùng với sự tự do. Nhưng đáng buồn thay khi con người không dùng lời
nói của mình để ca tụng Thiên Chúa, nhưng để phá vỡ các mối tương quan với
Ngài.
Con người là loài thụ tạo duy nhất giao tiếp với nhau bằng
ngôn ngữ. Món quà của Thiên Chúa tốt đẹp, nhưng lại trở thành một loại vũ khí
sát thương nguy hiểm. Con người rất dễ để buông những lời nói tổn thương cho
nhau.
Lời nói có thể là động lực đưa con người vươn lên cao, đồng
thời cũng có thể đẩy con người vào chỗ tận cùng không lối thoát.
“Điều đáng sợ nhất đối với con người không phải là việc tổn
thương vì những lời chỉ trích mà là sự chìm đắm trong tổn thương vì những lời
chỉ trích”.
Đã có quá nhiều bi thương trong cuộc đời, điều đó nhắc nhở
tôi : Hãy nhìn đến những chân trời bởi vì tôi được cứu độ và chính Thiên Chúa sẽ
đến giải cứu tôi.
Điều này dạy tôi sống những thử thách gian nan của thế gian
này, nhưng không thỏa hiệp với thế gian. Thỏa hiệp chỉ đưa đến sự hủy diệt.
Mùa Vọng chính là thời gian Chúa nhắc tôi hãy sống với niềm
Hy vọng. Đừng dính bén với cám dỗ. Hãy nhìn về phía chân trời, hãy đặt Hy vọng
nơi Đấng EMMANUEL - Thiên Chúa cùng chúng ta.
Mặc kệ thói đời. Mặc kệ những trái khuấy trong cuộc sống...
Xin cho con luôn biết cậy trông vào Chúa, mặc lấy tâm tình sống của Chúa, vươn
lên cao để thấy Chúa trong mọi sự. Vươn lên cao để thấy Chúa là đối tượng duy
nhất trong cuộc đời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét