Có một con quạ đen sống ở trong rừng, và nó vô cùng thỏa mãn
với cuộc sống của nó.
Cho đến một hôm nó nhìn thấy thiên nga…
“Thiên nga thật trắng, còn mình thì đen sì…”, nó tự nhủ.
Nó bèn tiến lại gần thiên nga và nói:
“Cậu chắc là loài chim hạnh phúc nhất trên đời”.
Thiên nga nghe vậy bèn nói:
“Thực ra tôi vẫn nghĩ tôi là loài chim hạnh phúc nhất trên đời,
cho đến khi tôi nhìn thấy vẹt, chú ấy có những hai màu sắc sặc sỡ. Nên theo
tôi, vẹt mới là loài chim hạnh phúc nhất thế gian này.”
Sau đó, quạ bèn đi tìm vẹt.
Vẹt nói: “Tôi cũng đã từng sống rất hạnh phúc, cho đến khi
tôi nhìn thấy bác Công. Tôi thì chỉ có hai màu, bác ấy thì có đủ các màu sắc sặc
sỡ.”
Quạ bèn đến bên bác Công và nói:
“Bác Công à, bác
thật là đẹp. Ngày nào cũng có hàng ngàn người ghé thăm bác trong khi nhìn thấy
cháu thì họ chỉ xua đi. Có lẽ bác là loài chim hạnh phúc nhất trên đời.”
Bác Công trả lời:
“Ta đã luôn nghĩ
mình là loại chim hạnh phúc nhất trên đời… Nhưng chỉ vì vẻ đẹp bề ngoài mà ta
suốt ngày bị giam cầm trong lồng sắt. Ta đã nghĩ rất nhiều và cảm thấy rằng, chỉ
có loài quạ là không bao giờ bị giam cầm. Vì vậy suốt mấy ngày qua, ta đã nghĩ
ước gì mình là một con quạ đen. Có thể tung cánh bay lượn khắp thế gian này.
Quạ nghe vậy hết
sức ngạc nhiên và .. bừng tỉnh.
Một người có thể
hiểu trân trọng tất cả những thứ đang có hiện tại mới là người thực sự hạnh
phúc!
Những thứ không đạt được, chúng ta sẽ luôn cho rằng nó đẹp đẽ,
chính vì bạn hiểu nó quá ít, bạn không có thời gian ở chung với nó. Nhưng rồi một
ngày nào đó khi bạn hiểu sâu sắc, bạn sẽ phát hiện nó vốn không đẹp như trong
tưởng tượng của bạn.
Việc “Đứng núi này trông núi nọ” chỉ khiến bạn thêm phiền
não mà thôi. Cái gì mới nhìn cũng đẹp, cũng lạ và thu hút hết. Chúng ta luôn
thích thứ mình không có được, còn thứ mình có lại không biết trân trọng. Đứng
núi này nhìn sang núi kia rồi chỉ đem lại những tiếc nuối.
Không có ngọn núi nào là đẹp trọn vẹn
Không có con đường nào là dễ dàng!
Khi đứng bên đây núi, ta thấy ngọn núi bên kia đẹp hơn.
Nhưng khi leo lên được ngọn núi bên kia, ta lại thấy một ngọn núi khác đẹp hơn.
Tại sao vậy! Tại đôi mắt của ta chỉ có thể nhìn về phía trước
va chỉ nhìn được một phần của cuộc sống. Nên lúc nào chúng ta cũng hay so sánh,
đứng núi này trông núi kia, so sánh công việc của mình với người khác,…
Điều quan trọng là phải biết mình là ai, là con đường nào
phù hợp với mình!
Nguồn: Internet
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét