Thời gian,
công việc và những nghĩa cử yêu thương trong mùa dịch cho tôi có một cái nhìn
đầy màu sắc về Thiên Chúa.
Có thể cái
nhìn quá thiển cận của tôi không thể hiểu được các biến cố xảy đến trong cuộc
sống, nên đã có những lúc tôi càm ràm
than trách Chúa đủ điều về sự im lặng của Ngài trước những khó khăn thử thách.
Nhưng cũng chính những cung bậc cảm xúc, qua những triết lý cuộc sống và chính
qua cơn đại dịch covid mà con tim, khối óc bé nhỏ của tôi cảm nghiệm sâu sắc
hơn về ngôn ngữ của Ngài.
Nhà khoa
học Einstein từng nói: "khoa học mà không có tôn giáo là khập khiễng. Tôn
giáo mà không có khoa học là mù quáng". Chính những trải nghiệm khi đi
phục vụ trong mùa dịch cho tôi một cái nhìn thật hơn về cách quan phòng của
Thiên Chúa.
Vượt lên
trên những nghi ngờ của đức tin để tôi bám chắc vào Chúa hơn, như lời nhận định
của Paul Tillich: "nghi ngờ không phải là điều đối lập với đức tin, nó là
một phần của đức tin". Điều mà C.S Lewis cho rằng nó chính là tình yêu
không hề mong đợi sự đáp trả. Nó chính là một sự sỉ nhục đối với chủ nghĩa thực
dụng và chủ nghĩa tự nhiên, và nó chính là niềm vui ngọt ngào nhất mà một người
có thể trải nghiệm.
Thật vậy:
"nếu đức tin là một cái nạng hẳn nó phải là cái nạng cực kỳ vững chắc. Nếu
đức tin chẳng qua chỉ là lớp vỏ bọc trang trí của truyền thống, văn hóa, thì
tại sao những con người vô tội lại không giơ nắm đấm vào Chúa và đề nghị bạn
hữu hay gia đình của họ chấm dứt chuyện nói mãi về một Đấng siêu nhiên, bao
dung và đầy yêu thương".
Lúc này
đây khi đối diện với cảnh dịch bệnh lan tràn, những khó khăn thử thách và cả
khi đối diện với cái chết cận kề thì niềm tin vào Thiên Chúa vẫn luôn là điều
thôi thúc tôi dấn thân phục vụ.
Đó là niềm
vui trọn vẹn vì được nên một với Đức Giêsu Kitô Chịu Đóng Đinh.
Đó là vinh
dự được chia sẻ những nỗi đau mà Đức Giêsu đang phải chịu mang nơi thân mình
Người là Hội Thánh.
Đó cũng
chính là ơn gọi và sứ mạng của tôi "người nữ tu Mến Thánh Giá Khiết
Tâm".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét