Con mệt rồi, Chúa ơi con mệt rồi!
Đếm đong hoài bao khổ lụy trầm luân
Đôi tay mỏi buông bỏ những phù vân
Càng sân si càng thêm nhiều than trách.
Con mệt rồi với tháng ngày giãn cách
Biết nói sao cho khoảng lặng mịt mờ
Nghe nhức nhối dâng đầy trong hơi thở
Nghe dại khờ nhạt màu chốn tâm linh
Con mệt rồi với khoảng trống lặng thinh
Ôm nỗi đau gửi về miền thương nhớ
Cho hoa lá reo vui trên lối nhỏ
Cho nụ cười vỡ òa thắm môi xinh
Tháng 9 về gợi nhớ những hy sinh
Cho con tim say tình yêu thánh giá
Biết bao giờ cuộc sống mới yên ả
Nắng vẫn hanh hao phủ bóng Cuộc Đời!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét