Giữa những giới hạn về mặt xã hội cho dịch bệnh.
Giữa những khốn cùng của người anh em đồng loại
Giữ những trái khuấy trong đời sống...
Chúa muốn tôi làm gì lúc này?
Phải chăng sự sợ hãi của dịch bệnh làm tôi tê liệt cảm xúc?
Hay tôi không muốn đối chất với chính mình về sự bất lực của
con người khi đối diện với cái chết?
Hay câu trả lời của tôi với Chúa là không nên làm gì cả....!
Nhưng trong cầu nguyện tôi lại nhận ra rằng: giữa lúc hoang mang, lo lắng, thất vọng ... điều
cần thiết là trụ vững chính mình trong đời sống thiêng liêng.
Chính niềm hy vọng giúp tôi:
Mở rộng con tim để sống
yêu thương hơn một chút.
Mở rộng đôi tay để phục
vụ hơn một chút.
Mở đôi mắt to hơn để
thấy biết bao điều tốt đẹp Chúa vẫn âm thầm trao cho con người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét