Mưa Sài Gòn cứ đến đi thật vội
Cứ vô tình làm ướt dấu chân con
Dấu chân nhỏ in trên những lối mòn
Mưa nhạt nhòa lời yêu thương xa vợi.
Ngõ hồn nhỏ nhìn mưa buồn rười rượi
Ơn Chúa nhiều sao vẫn thấy khô khan
Vơ về mình đủ mọi sự thế gian
Tưởng có nhiều ai ngờ lại trống rỗng.
Đời mất được chóng qua như bọt sóng
Bờ môi khô hứng giọt lệ tủi hờn
Con giận dỗi nghĩ Chúa chẳng ban ơn
Vội kêu trách, càm ràm những đổ vỡ.
Ôm đau thương con nhìn đời than thở
Một chữ yêu nghe mặn đắng trong lòng
Giọt mưa buồn hờ hững mọi khát mong
Phận tầm gửi thấy đời mong manh quá.
Chiều Sài Gòn những dòng người hối hả
Mưa ngập đường, ngập cả những ước mơ
Dịch Covid khiến mọi việc dang dở
Thế giới đảo điên, dịch bệnh lan tràn.
Chiều hoang hoải mong chờ những ân ban
Chúa Thánh Linh đến chữa lành nhân thế
Như nguồn nước thanh tẩy mọi nhơ uế
Tái sinh con trong sự sống nhiệm mầu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét