Không biết từ lúc nào tôi đã
yêu mến đời sống tu trì. và đời sống này càng trở nên gắn kết với tôi theo thời
gian. Chính qua lời khấn tôi được chung chia với chị em trong Hội dòng mọi gánh
nặng, trách nhiệm, vui buồn sướng khổ.
Hội dòng gia đình của tôi;
là nhà của tôi. Nhà không chỉ trên phương diện là nơi để ở nhưng còn có một vị
trí trong tâm hồn; nơi dù đi bất cứ nơi đâu, sứ vụ nào... cuối cùng tôi vẫn muốn
về nhà của mình nhất.
Cùng với Hội dòng sống
trong thời gian ân sủng của 80 năm thiết lập, tôi càng xác tín hơn ơn gọi của
tôi là một ân huệ Chúa ban.
Nhà nơi tôi đang ở thấm đẫm
bao mồ hôi, nước mắt, công sức của quý Dì tiền bối đi trước. Tôi được thừa hưởng
cả một gia sản tinh thần của gia đình Mến Thánh Giá về lòng yêu Chúa kiên trung
và sự quảng đại dấn thân không mệt mỏi.
Trong cương vị của một người
môn đệ tôi sẽ làm gì đây?
Trong thời đại của dịch bệnh
Covid đang lan tràn tôi sẽ sống yêu thương như thế nào?
Đến một lúc tôi chẳng còn tự
hỏi mình đã làm được gì để phát triển Hội Dòng? Đã xây dựng được những gì? Đóng
góp được bao nhiêu?
Nhưng điều tôi cần chất vấn
chính mình mỗi này là việc tôi đã sống thánh thiện trong ơn gọi như thế nào!
Làm môn đệ chính là đặt
mình vào trong một khuôn khổ, luật lệ và các quy định. Nếu tôi trung thành tuân
giữ thì điều đó làm tôi thăng tiến. Tôi rất thích câu nói của Robert Lax “Bổn
phận trong đời không phải là tìm được lối mòn trong khu rừng, cho bằng tìm một
nhịp điệu để bước đi”. Nhịp điệu ấy của tôi hôm nay là những việc thực hành đức
tin, là những công việc bổn phận, là sống thánh hơn mỗi ngày. Chính những điều
rất bình dị âm thầm là chất xúc tác tạo nên vẻ đẹp đời sống dâng hiến của tôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét