Đến một lúc, chúng ta bỗng thông hiểu tất cả mọi quy luật của
đất trời: không có gì là trường tồn bất biến, ngược lại, chính nhờ biến đổi mà
chúng ta có được những điều mới mẻ tinh khôi. Chúng ta cảm thấy mọi lý luận, ngôn
từ đều thừa thãi, thay vào đó chỉ cần một nụ cười, một ánh mắt hoặc một tình
thương nồng ấm, dẫu chỉ là của khách qua đường, cũng đủ làm cho ta ấm lòng và
hạnh phúc hơn trong cuộc sống.
Đến một lúc, chúng ta cảm thấy ngập tràn hạnh phúc không phải
vì vớt lên được cái gì đó từ dòng nước, mà chính là quăng xuống bớt để dòng
nước cuốn trôi.
Đến một lúc, chúng ta hiểu được niềm vui đích thật không
phải là ở đỉnh vinh quang hay ngọn núi ngập hoa vàng, mà chính là được bước đi
thảnh thơi và ngắm hoa đồng cỏ nội trên đường.
Đến một lúc, chúng ta cần phải dọn đất trồng hoa trên mảnh
vườn của mình, hơn là mỏi mòn chờ đợi ai đó mang hương sắc đến dâng cho mình.
Đến một lúc, chúng ta cảm thấy rằng những việc làm thường
nhật phải đem lại niềm vui cho cuộc sống hàng ngày, chứ không phải là những
ép buộc hay là tập quán khô khan máy móc trong đời.
Đến một lúc, chúng ta hiểu ra rằng ích kỷ thường khiến
mình nhìn thấy lỗi lầm và cái xấu nơi người khác hơn là nơi bản thân.
Đến một lúc, chúng ta cảm thấy sự tha thứ bao dung là món
quà vô giá cần thiết mà con người có thể trao tặng cho nhau không bao giờ vơi.
Khi chúng ta cảm nhận được rằng những khoảnh khắc tĩnh lặng
nhỏ bé trong tâm hồn còn quý giá hơn cả những tài sản được cất giữ chung quanh
là lúc chúng ta định được giá trị đích thật của một kiếp người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét