“Tâm hồn
chúng ta mạnh hơn những vết thương của chúng ta” Kinh nghiệm nội tâm của cha
Henri Nouwen cho tôi có một cái nhìn sâu sắc hơn về ân sủng và tình yêu. Chính
trong những đau thương mà con người đang trải qua trong cơn đại dịch giúp tôi
nhận ra sức sống mạnh mẽ của tình yêu từ trong tâm hồn mình.
Ơn chúa có một sức mạnh biến đổi mà tôi không
thể nào hiểu được. Một cái gì đó thôi thúc tôi vươn lên, băng qua những tổn
thương, yếu đuối, vấp ngã ...
Dẫu biết
rằng con đường nên hoàn thiện chẳng để chút nào! Mọi sự đều là tự do và tự
nguyện.
Tôi sẽ chọn
cho mình lối sống buông thả hay gò mình vào trong một khuôn khổ?
Tôi sẽ cố
gắng chiến đấu hay để cho mình bị tê liệt bởi những vết thương?
Tôi sẽ hy
vọng, lạc quan hay lo lắng, sợ hãi khi đối diện với bệnh tật?
Tôi sẽ nói
lời tha thứ hay ghim mãi hận thù?
Tôi sẽ can
đảm lên đường hay đứng yên tại chỗ?
Mọi sự đều là tự do tự nguyện!
Chỉ khi
tôi đặt chúa là mối bận tâm cho cuộc sống của mình tôi mới thật sự cảm nhận được
mình chẳng còn giờ để kêu ca, càm ràm; chẳng còn thấy nỗi khổ của mình là bi
đát, cùng cực; chẳng còn đau vì những vết thương tôi đang mang trong thân xác
yếu nhược.
Lúc ấy tôi
biết nhìn đến nỗi đau của tha nhân.
Biết vui
với người vui...
Biết khóc
với người sầu khổ
Chính
những khó khăn trong cơn đại dịch Covid, Chúa dạy tôi biết sống lời tạ ơn và
trân quý những hơi thở Chúa ban.
Ước gì những trải nghiệm sau những ngày phục vụ các bệnh nhân tại bệnh viện dã chiến cho tôi một cái nhìn mới mẻ về tình yêu, để tôi có động lực sống ơn gọi một cách sung mãn hơn và để tôi nên thánh hơn ngay trong chính ơn gọi mà chúa dành cho tôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét