Tôi đến Đà lạt vào lúc
mọi vật còn chìm trong giấc ngủ, thiên nhiên tĩnh lặng, thành phố cao nguyên cuộn
mình trong làn sương dày đặc, trông như cuốn một chiếc chăn bông tuyết trắng tinh. Sương phủ lấy tôi, cảm giác rét ngấm từ từ vào trong da
thịt; cái lạnh bên ngoài không làm dịu đi sức nóng bên trong của trái tim trẻ đầy
hăng say, nhiệt huyết.
Từ trên dốc Du sinh,
tôi đã thấy mái nhà của cộng đoàn lâm viên, ngôi nhà nằm kiên cố trên con đường
Huyền Trân Công Chúa. Nơi đây đã gắn bó với Hội dòng ngay từ những ngày đầu
khai sinh, cùng vui cùng buồn, cùng trải qua những thăng trầm thử thách cho đến
ngày hôm nay. Khi tôi đến cảnh cổng đã mở
toang như sẵn sàng chào đón người con thân thương của mình. Tôi có những giây phút ôn lại những
trang sử của Hội dòng, những bài học gợi
nhớ, gợi thương với bao kỷ niệm thời gian.