“Trời cao hãy đổ sương
xuống và ngàn mây hãy mưa Đấng chuộc tôi, Trời cao hãy đổ sương xuống và ngàn
mây hãy mưa Đấng cứu đời…” Lời bài hát làm lòng con khắc khoải. Mùa vọng là mùa
chờ đợi, mùa hy vọng, lúc này đây khi trầm lắng bên Chúa, lòng bên lòng con thấy
nỗi khắc khoải ấy làm con khao khát gần Chúa hơn. Niềm khao khát ấy nồng nàn
tha thiết như đất mong nước nguồn, như tuần phiên mong trời sáng và như con thơ
mong mẹ hiền.
Chúa ơi, giữa những ồn
ào của cuộc sống, công việc, học tập… như cuốn hút chúng con vào đó. Giờ đây khép
lại tất cả bên ngoài cánh cổng tu viên, chị em chúng con dành những giây phút ở
lại rất riêng bên Chúa giờ này, trong sự tĩnh lặng của tâm hồn xin Chúa cho chị
em chúng con biết mở lòng để lắng nghe lời Chúa mời gọi, đồng thời nhìn lại bản
thân mình đã sống tâm tình mùa vọng như thế nào! Con có thấy mình cần Chúa như
thân xác cần hơi thở, như đất cần có mưa.
Chúa ơi, niềm mong đợi
Chúa vừa thiêng liêng cao cả, vừa thân thiết gần gũi. Không có Chúa, đời sống sẽ
khô cằn, vô nghĩa; vắng bóng Ngài, cuộc đời sẽ lạc lõng, đau thương. Con tin rằng
mỗi người sinh ra trong trần gian này là do ý muốn đầy yêu thương của Chúa,
chính Tình Yêu Chúa "gọi" con vào
cuộc sống và khi cho con sinh ra, Chúa có một ý định, một dự tính trên cuộc đời
con, không phải như một kế hoạch áp đặt nhưng như một sứ mạng để hoàn thành
trong tự do và trách nhiệm hầu con được hạnh phúc và cuộc đời con có được hạnh
phúc đích thực. Con gọi sứ mạng đó là một "ơn gọi".
Hình ảnh Gioan Tẩy giả trong
đoạn Tin Mừng vừa nghe cho con thấy rõ hơn vai trò và sứ mạng của mình trong
tình yêu của Chúa. Nơi Gioan có một lối
sống thu hút nên nhiều người đến với ông. Nhưng Gioan không giữ họ lại cho mình
mà dẫn họ tới Chúa. Gioan đã ‘nói tiếng
không’ về bản thân mình, để ‘nói tiếng có’ về Đức Giêsu. “Tôi không phải là…”
‘Có Đấng… đến sau tôi…”. Hình ảnh Gioan gợi lên trong con tâm tình sống tỉnh thức,
để sám hối, để canh tân trong mùa vọng này. Gioan luôn ý thức sống vai trò là
người dọn đường cho Đấng cứu thế. Dù mọi
người có nói về ông như là một tiên tri, một Ê lia; Gioan tự khẳng định vai trò
của mình “Tôi chỉ là tiếng người hô trong hoang địa” và Chúa cũng đã tán dương
ông: “Trong số phàm nhân đã lọt lòng mẹ, chưa từng có ai cao trọng hơn ông
Gioan tẩy giả. Tuy nhiên, kẻ nhỏ nhất trong nước trời còn cao trọng hơn ông”.
“kẻ nhỏ nhất trong nước
trời còn cao trọng hơn ông”. Lạy Chúa, thế giới hôm nay còn có quá nhiều người
chưa nhận biết Chúa. Con tự hỏi:
- Mình có là một Gioan
để loan báo về Đức Ki tô Đấng đã đến và đang ở giữa cuộc trần này.
- Giữa những trái ý,
đau khổ, thử thách…con có dám là một Gioan, để cho Thập giá của đức Kitô phủ
bóng trên cuộc đời.
- Và giữa những trào
lưu của thế tục, con có dám là một Gioan can đảm lội ngược dòng đời để sống lời
mời gọi của Tin Mừng.
Mùa vọng, Chúa mời gọi con hãy theo đuổi và sống
sứ mạng ơn gọi của mình trong tinh thần
khiêm hạ của một kẻ bé mọn. Con cảm được rằng : những va chạm bất hòa trong đời
sống cộng đoàn sẽ được lấp đầy khi con biết sống khiêm nhường hơn.
Khiêm nhường giúp con
ngoan ngoãn để Chúa sửa dạy. khiêm nhường
để con ý thức được con người yếu đuối và dễ phạm tội, khiêm nhường để con mở
lòng đón nhận tha nhân như họ là. Nhưng làm sao để những bài học khiêm nhường ấy
không phải là lý thuyết trên môi miệng, nhưng là một hành động được con thực hiện
với tâm tình từ trái tim đến trái tim.
Sống tâm tình mùa vọng là xác tín vào tình yêu
Chúa dành cho con. Niềm cậy trông vào Chúa nuôi dưỡng đức tin của của con, đồng
thời là nguồn sức mạnh giúp con vượt lên những khó khăn thử thách trên đường đời.
Niềm hy vọng cũng giúp con nhìn cuộc đời này lạc quan hơn, để cùng nhau hướng
thiện, dù cuộc sống còn nhiều bóng tối bao phủ. Sống mà không có niềm hy vọng, con
người giống như người mộng du ảo giác, lang thang vô định. Không có niềm hy vọng,
con sẽ nhìn cuộc đời là một màu đen tiêu
cực và dễ chán nản. Chính vì cuộc đời con là một “ơn gọi” nên con phải kiến tạo
cuộc sống của mình sao cho hợp ý muốn của Chúa. Sống một ngày trên đời là tiến
tới gần Chúa hơn. Chẳng ai sống mãi ở đời này, nhưng mỗi người sinh ra được
Chúa cho một quỹ thời gian nhất định. Hết quỹ thời gian đó, họ phải kết thúc cuộc
sống, từ giã cõi đời. Mọi người sống trên đời, giàu sang phú quý hay nghèo nàn
bất hạnh rồi cũng phải chết như nhau, nhưng hậu vận của họ lại không giống
nhau. Những người sống một đời thánh thiện yêu thương sẽ được hưởng phúc thiên
đàng; những ai sống bất công gian dối sẽ phải đau khổ trầm luân. Hạnh phúc
thiên đàng hay hình phạt hỏa ngục là do chính mình tự chọn, qua thái độ sống ở
đời. Nhiều người đã muốn chọn con đường rộng rãi thênh thang cho mình. Đó là sự
buông thả, dễ dãi, chiều theo những tham vọng đam mê và ích kỷ. Mỗi người phải
gánh trách nhiệm về sự lựa chọn ấy; bởi lẽ Đấng Công chính là Đức Giêsu Kitô đã
giáng trần cách nay hơn hai ngàn năm, Người đã đi vào lịch sử nhân loại với sứ
mạng rao giảng tình thương của Thiên Chúa. Hôm nay, Chúa đang hiện diện ở đây, Khi mở rộng tâm hồn đón
Chúa ngự đến, con sẽ được hưởng sự ngọt ngào của ân sủng. Đó cũng là niềm vui
và hạnh phúc Chúa ban cho những ai chuyên tâm quy hướng mọi sự về Ngài.
Lạy Chúa, xin giúp
con hiểu rằng mình chỉ là hạt cát giữa sa mạc mênh mông, là giọt nước góp nên
biển cả, một con người nhỏ bé trong vũ trụ bao la, để thấy Chúa muôn trùng cao
cả. Xin Chúa cứ lớn dần trong con để con ngày càng nhỏ bé trong tay Chúa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét