Hồn theo tôi như muốn cợt chơi tôi
Môi đầy hương tôi không dám ngậm cười
Hồn vội mớm cho tôi bao ánh sáng
Tôi chết giả và no nê vô vạn
Cười như điên, sặc sụa cả mùi trăng
Áo tôi là một thứ ngợp hơn vàng
Hồn đã cấu, đã cào, nhai ngấu nghiến
Thịt da tôi sương sần và tê điếng
Tôi đau vì rùng rợn đến vô biên
Tôi dìm hồn xuống một vũng trăng em
Cho trăng ngập trăng dồn lên tới ngực
Hai chúng tôi lặng yên trong thổn thức
Rồi bay lên cho tới một hành tinh
Cùng ngả nghiêng lăn lộn giữa muôn hình
Để gào thét một hơi cho rởn ốc
Cả thiên đường trần gian và địa ngục...
(Hồn Là Ai. Hàn Mặc Tử)
Hôm nay ngồi soi mình trước gương thấy mình sao cũ quá!
Cũ từ đời sống tự nhiên đến đời sống thiêng liêng.
Cũ khi thấy mình chưa làm được gì để thánh hóa bản thân, thánh hóa cuộc sống.
Cũ khi ta chưa dám khoác chiếc áo của Thầy Giê su vào trong cuộc đời, chưa để Ngài mặc cho chiếc áo mới là tình yêu.
Cũ khi ta chưa ra khỏi mình, thích ở lì trong vỏ bọc của bản thân với những ích kỷ nhỏ nhen...
Ta ơi, cũ quá đi thôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét