Có người hỏi tôi rằng: Đứng trước những khó khăn trong cơn đại
dịch Covid khi nhà trường phải đóng của, các công việc mục vụ bị tạm ngưng, mọi
sinh hoạt bị gián đoạn... thì các tu sĩ ở đâu, làm gì?
Tôi trả lời: tôi vẫn ở yên trong tu viện và thi hành sứ mạng
tông đồ theo với một cách thức khác. Thật lòng mà nói, tôi đã từng cảm thấy lo
lắng, sợ hãi khi xung quanh chỗ ở của mình bị phong tỏa cách ly, tôi ẩn mình
sau cánh cửa tu việc, ở trong bốn bức tường đóng kín; chẳng cần ai đến cắm biển
phong tỏa, bởi lúc này đây chúng tôi ý thức tất cả vì sức khỏe cộng đồng.
Có người nói với tôi:
“các tu sĩ bây giờ thất nghiệp”!
Thất nghiệp, chắc chắn không có trong ý niệm của đời sống tu
trì, bởi vì người tu sĩ làm việc không như một ngành nghề để duy trì sự phát
triển của bản thân, Hội Dòng; Nhưng qua các công việc chúng tôi làm cho Chúa lớn
lên ngay trong những hành động cho dù rất bé nhỏ.
Tạm ngưng lại những công việc quen thuộc, những ngày giãn
cách xã hội chúng tôi lại được đổi nghề:
Chúng tôi không còn bận rộn lo kiếm sống nhưng bận lo phân
phát
Chúng tôi không bận lo tích chữ nhưng bận lo chia sẻ.
Chúng tôi không bận lo cho những công việc cá nhân nhưng bận
lo cầu nguyện.
Hơn bao giờ hết tinh thần của Đấng Sáng Lập Dòng thôi thúc
chúng tôi yêu Chúa hơn qua tinh thần sống hy sinh và lời chuyển cầu. Chúng tôi
không thể xung phong đông đảo ra tuyến đầu chống dịch nhưng chúng tôi trở thành
hậu phương vững chắc cho các chiến sĩ trên thao trường.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét