Tôi không phủ nhận điều đó đã xảy ra rất nhiều lần trong cuộc
sống của tôi, nhưng điều đó không quan trọng cho bằng tôi rút ra được bài học
gì cho chính mình khi đối diện với những lần cô đơn, nguội lạnh, mất lửa.
Phải chăng là những lời kêu ca, càm ràm....?
Phải chăng là thái độ hờ hững, dửng dưng, chán nản....?
Phải chăng là muốn bỏ buông mọi sự, mặc kệ thói đời...?
Sự nhàm chán trong cuộc sống là một cám dỗ rất lớn khi hằng
ngày tôi cứ lặp đi lặp lại mọi công việc như một cái máy.
Sự nhàm chán là một cám dỗ khi tôi phải dừng lại một nơi quá
lâu, hay khi tôi không được thỏa lòng với những điều mình mong muốn.
.... Sau tất cả mọi biến cố, Chúa dạy tôi:
Hãy để Chúa thắp lửa cho Đức tin non yếu của tôi.
Hãy để Chúa có một vị trí trong những quyết định, chọn lựa,
cảm xúc của tôi
Hãy có một cái nhìn lạc quan, tin tưởng, hy vọng trong những
công việc dù rất bé nhỏ.
Và điều quan trọng và cần là tình chị em trong cộng đoàn sẽ
tạo lửa cho nhau. Chính khi tình chị em đủ ấm, đủ nóng ... sẽ giúp nhau thăng
tiến trong đời sống tu trì.
Dẫu biết rằng: Thiên Chúa có thể khơi tro tàn dậy lửa, nhưng
tình chị em trong cộng đoàn là chất xúc tác Chúa gởi đến để duy trì và tiếp lửa
cho nhau. Có lửa tôi chẳng sợ mình nguội lạnh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét