Thứ Hai, 26 tháng 6, 2017

Từ nghiện ngập đến chức thánh, vị linh mục của những người vô gia cư


Claude Paradis từng là một người vô gia cư đói khổ, sống trên đường phố Montreal, Canada. Ông đã phải vật lộn với chứng nghiện rượu và nghiện thuốc phiện. Với tương lai tăm tối, ông đã từng nghĩ đến chuyện tự vẫn.
Nhưng ông đã không kết thúc đời mình như thế. Hôm nay, ông là linh mục dành trọn thời gian để lo nhu cầu phần xác và phần hồn cho những người bị rơi vào nghèo khổ, tù tội và đời gái điếm.

“Đường phố đưa tôi đến với Giáo hội,

và Giáo hội đưa tôi trở lại đường phố.”

Tháng 12 vừa qua, cha đã quyết định ngủ ngoài đường suốt một thán, để chăm sóc cho những người vô gia cư thật chung vai sát cánh.
Cha hi vọng rằng mình vừa có thể đồng hành với những người đang túng quẫn, đồng thời khiến cho các công dân thành phố Montreal nhận ra hiện thực khó khăn của những người vô gia cư.
Cha Paradi đã lập một tổ chức tên là Đức Bà Đường phố (Notre-Dame-de-la-rue). Hằng đêm, cha đem thức ăn và cung cấp chỗ ngủ cho những người vô gia cư. Cha cũng làm việc mục vụ, cử hành bí tích, dâng thánh lễ, và làm nghi thức an táng cho họ.
Cộng sự với cha là Kevin Cardin, cũng từng là người nghiện thuốc phiện, nhưng đã được giúp đỡ biến đổi cuộc sống mình.
Tổ chức Đức Bà Đường phố được tổng giám mục Christian Lépine của Montreal ủng hộ, đức cha xem khởi xướng này là “sự hiện diện khích lệ của Giáo hội.” Thành phố cũng hỗ trợ cho nỗ lực này.
Cha Paradis cho biết, “Sứ mạng của chúng tôi, chính là đem lại sự khích lệ. Chúng tôi không chỉ cho người ta chỗ ngủ, mà chúng tôi đi ra tìm kiếm họ, như dịch vụ tận nhà vậy. Chúng tôi nói chuyện với họ, đôi khi cùng nhau cầu nguyện trước khi họ trở lại với hiện thực khó khăn của đường phố.”
Cha Paradis biết rõ hiện thực đó khó khăn đến thế nào. Cha lớn lên ở vùng Gaspé và làm y tá ở Cowansville, rồi cha đến Montreal năm 25 tuổi.
Nhưng cha lại không thể tìm được việc làm. “Sự cô lập và tuyệt vọng bao trùm lấy tôi,” cha cho biết.
Khi sống vô gia cư, cha thậm chí đã nghĩ đến chuyện tự vẫn. “Tôi bắt đầu chơi côcain rồi sau đó đến ma túy đá,” cha nhớ lại.
Nhưng rồi, “Tôi được ơn gặp Chúa ngay lúc tôi đang hoài nghi Ngài. Trên một con đường nhỏ ở Montreal, nơi chẳng ai qua lại, tôi đi ngang qua một nhà thờ cũ, bỗng nhiên bản năng buộc tôi phải quay người lại và vào trong nhà thờ.”
Ngay lúc đó, cha cảm nhận một cuộc gặp gỡ sâu sắc và mãnh liệt với Chúa. Cha nhận ra rằng mình không muốn chết, mà muốn trở thành “người của Giáo hội.”
Cha Paradis đã chiến thắng chứng nghiện của mình và giờ cha đang mục vụ giúp cho nhiều người cũng đang gặp thách thức như cha từng gặp.
Linh mục 57 tuổi đã dành cả đời mình để phục vụ người nghèo nói rằng, “Tôi muốn ở trên đường, cho đến tận giờ phút cuối cùng.”
J.B. Thái Hòa chuyển dịch từ CNA 

Chủ Nhật, 25 tháng 6, 2017

Vì sao linh mục mặc áo đen


Câu trả lời là giá trị biểu tượng thiêng liêng của màu áo.

Trong những thế kỷ đầu, các linh mục không mang trang phục đặc trưng nào. Họ chỉ mang áo quần thường lệ và chỉ khác biệt khi mặc áo lễ lúc cử hành thánh lễ.

Tại sao người Công giáo gọi linh mục là “cha”?


Chẳng phải Chúa Giêsu đã nói: “Đừng gọi ai là cha” hay sao? Thật là hơi bối rối.
Trong Phúc âm theo thánh Matthêu, Chúa Giêsu đã nói, “Đừng xưng hô ai dưới đất là “Cha” của anh em, vì Cha của anh em chỉ có một, Cha ở trên trời.” (Mt 23,9) Nghe qua, ta thấy lời này có vẻ mâu thuẫn với thói quen của người Công giáo thường gọi các linh mục là cha. Ngay cả như thế, câu này cũng có vẻ như bảo chúng ta đừng nên gọi bố mình là “cha” và chỉ có Chúa là người duy nhất chúng ta có thể gọi là cha.
Chúng ta phải hiểu như thế nào?

Thứ Ba, 20 tháng 6, 2017

Nếu Một Ngày Con Không Có Chúa


Nếu một ngày con không có Chúa
Biết lấy gì để sống Chúa ơi
Khi tất cả mọi sự dần trôi
Như bóng đổ trên đời vắng lặng.

Chính bởi vì đời là quà tặng
Và sự sống là một hồng ân
Nên mới dám liều cả tấm thân
Để bước theo Vua Trời Hằng Sống.

Ngày có Chúa hồn con sống động
Môi mỉm cười hạnh phúc bình an
Tình yêu Chúa như nắng chứa chan
Say sứ mạng, say tình yêu Chúa.

Nếu một ngày con không có Chúa
Quả tim sầu chẳng thiết yêu thương
Sống đời tu cũng như đời thường
Nỗi khắc khoải tìm hoài vẫn thiếu.

Tạ ơn Chúa cho con được hiểu
Ngài quan trọng và không thể thiếu
Lúc này đây chỉ ước một điều
Được yêu Ngài, yêu mãi Chúa ơi.

                        Diệu Nguyên

Chủ Nhật, 18 tháng 6, 2017

Cảm Ơn Người


Cảm ơn Người đã cho tôi ơn gọi
Được làm người trong huyền nhiệm nhân sinh
Được vươn cao để đụng chạm cuộc tình
Được ngợi khen, tôn kính, phụng thờ Chúa.

Tâm sự một người cha


Trên bậu cửa, tôi nhìn kỹ khuôn mặt đứa con trai 23 tuổi của tôi, Daniel, chiếc ba lô sau lưng.Chúng tôi đang chào từ biệt nhau. Trong vài giờ tới, nó sẽ bay đến Pháp. Nó sẽ ở đó ít nhất là một năm để học một ngoại ngữ khác và những bài học trường đời trong một đất nước khác.

Thứ Sáu, 16 tháng 6, 2017

Ai cũng có cuộc sống của riêng mình


Ai cũng có cuộc sống của riêng mình
Đừng áp đặt cách nhìn lên người khác
Bạn làm sao hiểu những điều mất mát
Những tổn thương...họ nếm trải trong đời..!

BÀI THƠ TÌNH TÔI VIẾT TẶNG RIÊNG TÔI




Bài thơ tình tôi viết tặng riêng tôi
Sau ngày tháng nổi trôi cùng dâu bể
Chuyện tình đau hãy vì mình từ bỏ
Dằn vặt nhớ mong có giúp được gì

CON CẦN CHÚA

  Một cậu bé đang đùa nghịch với đống cát trên sân. Nhìn thấy một tảng đá lớn choán chỗ phía trước, cậu liền tìm cách đẩy tảng đá đi chỗ kh...