"Trong cuộc sống này, ai cũng có riêng cho mình những kế
hoạch, những dự định riêng, rồi những nỗi lo của cơm, áo, gạo, tiền… mà đôi lúc
dường như con người chúng ta không còn có thời gian quan tâm tới những việc,
những người xung quanh. Trong dòng đời vội vã đó nhiều người dường như đã quên
đi tình nghĩa giữa người với người. Nhưng đã cuộc đời thì đâu phải chỉ trải đầy
hoa hồng, đâu phải ai sinh ra cũng có được cuộc sống giàu sang, có được gia
đình hạnh phúc toàn diện mà còn đó nhiều mảnh đời đau thương, bất hạnh cần
chúng ta sẻ chia, giúp đỡ. Chúng ta đâu chỉ sống riêng cho mình, mà còn phải
biết quan tâm tới những người khác, đó. Đó chính là sự “cho” và “nhận” trong
cuộc đời này."
Hạnh phúc là một điều rất kì diệu, ta chỉ nhận được nó khi đem nó trao
cho người khác.
chuyện
kể: Một hôm, một sinh viên trẻ có dịp đi dạo với giáo sư của mình. Vị giáo sư này
vẫn thường được các sinh viên gọi thân mật bằng tên “người bạn của sinh viên”
vì sự thân thiện và tốt bụng của ông đối với học sinh.
Trên đường đi, hai người bắt gặp một đôi giày cũ nằm giữa đường. Họ cho rằng đó
là đôi giày của một nông dân nghèo làm việc ở một cánh đồng gần bên, có lẽ ông
ta đang chuẩn bị kết thúc ngày làm việc của mình.
Anh sinh viên quay sang nói với vị giáo sư: “Chúng ta hãy thử trêu chọc người
nông dân xem sao. Em sẽ giấu giày của ông ta rồi thầy và em cùng trốn vào sau
những bụi cây kia để xem thái độ ông ta ra sao khi không tìm thấy đôi giày.”
Vị giáo sư ngăn lại: “Này, anh bạn trẻ, chúng ta đừng bao giờ đem những người
nghèo ra để trêu chọc mua vui cho bản thân. Nhưng em là một sinh viên khá giả,
em có thể tìm cho mình một niềm vui lớn hơn nhiều nhờ vào người nông dân này
đấy. Em hãy đặt một đồng tiền vào mỗi chiếc giày của ông ta và chờ xem phản ứng
ông ta ra sao.”
Người sinh viên làm như lời vị giáo sư chỉ dẫn, sau đó cả hai
cùng trốn vào sau bụi cây gần đó.
Chẳng mấy chốc người nông dân đã xong việc và băng qua cánh đồng đến nơi đặt
giày và áo khoác của mình. Người nông dân vừa mặc áo khoác vừa xỏ chân vào một
chiếc giày thì cảm thấy có vật gì cứng cứng bên trong, ông ta cúi xuống xem đó
là vật gì và tìm thấy một đồng tiền. Sự kinh ngạc bàng hoàng hiện rõ trên gương
mặt ông. Ông ta chăm chú nhìn đồng tiền, lật hai mặt đồng tiền qua lại và ngắm
nhìn thật kỹ. Rồi ông nhìn khắp xung quanh nhưng chẳng thấy ai. Lúc bấy giờ ông
bỏ đồng tiền vào túi, và tiếp tục xỏ chân vào chiếc giày còn lại. Sự ngạc nhiên
của ông dường như được nhân lên gấp bội, khi ông tìm thấy đồng tiền thứ hai bên
trong chiếc giày. Với cảm xúc tràn ngập trong lòng, người nông dân quì xuống,
ngước mặt lên trời và đọc to lời cảm tạ chân thành của mình. Ông bày tỏ sự cảm
tạ đối với bàn tay vô hình nhưng hào phóng đã đem lại một món quà đúng lúc, cứu
giúp gia đình ông khỏi cảnh túng quẫn, người vợ bệnh tật không ai chăm sóc và
đàn con đang thiếu ăn.
Anh sinh viên lặng người đi vì xúc động, nước mắt giàn giụa. Vị giáo sư lên
tiếng: “Bây giờ em có cảm thấy vui hơn lúc trước nếu như em đem ông ta ra làm
trò đùa không?” Người thanh niên trả lời: “Giáo sư đã dạy cho em một bài học mà
em sẽ không bao giờ quên. Đến bây giờ em mới hiểu được ý nghĩa thật sự của câu
nói mà trước đây em không hiểu: “Cho đi là hạnh phúc hơn nhận về“.
“Cho” và “nhận” là hai khái niệm tưởng chừng như đơn giản nhưng
số người có thể cân bằng được nó lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Ai cũng có
thể nói “Những ai biết yêu thương sẽ sống tốt đẹp hơn” hay “Đúng thế, cho đi là
hạnh phúc hơn nhận về”. Nhưng tự bản thân mình, ta đã làm được những gì ngoài
lời nói ? Hơn nữa, khi bạn “cho” đi, bạn có đảm bảo rằng bạn không mong “nhận”
về không? Hãy cố gắng sống vì sự tốt đẹp cho người khác bằng hành động chứ
không chỉ bằng lời nói và với sự vô tư nhất có thể. Cho nên, giữa nói và làm
lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Bất cứ ai cũng đã có lần nghe câu nói “cho đi là hạnh phúc” nhưng thực hiện
được điều đó chẳng dễ dàng gì. Hạnh phúc mà bạn nhận được khi cho đi chỉ thật
sự đến khi bạn cho đi mà không nghĩ ngợi đến lợi ích của chính bản thân mình.
Đâu phải ai cũng quên mình vì người khác. Nhưng xin đừng quá chú trọng đến cái
tôi của chính bản thân mình. Xin hãy sống vì mọi người để cuộc sống không đơn
điệu và để trái tim có những nhịp đập yêu thương.
“Cho” không có nghĩa là khi chúng ta có đầy đủ về vật chất mới có thể giúp đỡ
người khác, mà đôi khi chỉ cần một lời hỏi han, một lời động viên đúng lúc để
giúp người khác có thêm sức mạnh, niềm tin và nghị lực sống. Các bạn hãy làm
một việc gì đó, có thể giúp đỡ một ai đó trong lúc túng quẫn, những xa cơ lỡ
vận hay những lúc gặp khó khăn, bạn sẽ nhận được những niềm vui vượt lên cả sự
mong đợi. Dù cho sự giúp đó là tiền bạc hay chỉ là một lời động viên an ủi. Bạn
sẽ cảm nhận được niềm hạnh phúc tràn ngập từ trong sâu thẳm trái tim mình, hạnh
phúc đó đang đến từ chính hành động đẹp đẽ của bạn. Đó là khi người khác gặp
khó khăn, bạn luôn chìa tay ra giúp đỡ. Khi người khác có tâm sự, nỗi niềm, bạn
luôn là người lắng nghe và luôn sẵn sàng sẻ chia. Khi người khác hạnh phúc, bạn
hãy luôn mỉm cười, chung vui với người khác.
Không phải lúc nào “cho” cũng mang lại hạnh phúc cả. Một điều kỳ diệu xảy ra
khi nó đúng lúc, đúng việc. “Cho” là không mong được “nhận” lại, không mong
người khác sẽ trả ơn lại cho mình vì đã giúp đỡ họ. Thật vậy, nếu như ta đem
niềm vui đến cho người khác có nghĩa là đã tạo được cho mình một niềm hạnh
phúc. Chúng ta hãy sống hết mình với người khác đi, rồi bạn sẽ đón nhận rất
nhiều niềm vui hạnh phúc từ nơi người khác. “Cho đi là hạnh phúc hơn nhận về”.
Cuộc sống này có quá nhiều điều bất ngờ nhưng cái quan trọng nhất thực sự tồn
tại là tình thương. Sống không chỉ là nhận mà còn phải biết cho đi. Chính lúc
ta cho đi nhiều nhất lại là lúc ta được nhận lại nhiều nhất. Có ai đó đã từng
nói “hạnh phúc là một cái rất kì lạ mà người ta chỉ nhận được khi đem nó cho
người khác”, mỗi người chúng ta hãy thử cho đi một cái gì đó, để rồi biến niền
hạnh của người khác thành niềm hạnh phúc của chính mình…
“Cho” và “nhận” cũng giống như cặp phạm trù “nhân”, “quả”, trong Triết học. Trên
đời này luôn có luật “nhân”, “quả”, “gieo gió thì sẽ gặp bão”, nếu chúng ta
biết yêu thương người thì cũng sẽ được yêu thương trở lại, khi chúng ta giúp
người khác thì cũng chính là lúc chúng ta tự giúp mình. Khi chúng ta cho đi cũng
chính là lúc chúng ta nhận lại, là lúc chúng ta tạo được những điều kỳ diệu
nhất của cuộc sống.
Đã là con người thì cũng không ai hoàn thiện cả, vấn đề quan trọng là chúng ta
biết sống như thế nào cho xứng đáng với bản chất thật sự của một con người, để
không phải thổ thẹn với lương tâm của một con người. Cuộc sống của chúng ta
cũng giống như những vết nứt của một chiếc bình, vì vậy chúng ta hãy biết tận
dụng những vết nứt đó để cuộc sống của chúng ta có ý nghĩa hơn. Khi nào bạn làm
được điều đó, thì cũng chính là lúc bạn nhận lại được niềm vui cho mình.
Bạn ạ! Cuộc đời này là một vòng tròn. Thật ra không có sự bất công nào đối với
bạn ở đây hết, có hay chăng sự nhận lại từ người khác chỉ là đến sớm hay muộn
với bạn mà thôi và cái quan trọng là bạn có mở rộng lòng mình để nhận nó hay
không!Ý nghĩa của cuộc sống nằm ngay trong những giá trị bình thường quanh ta,
là tình yêu của mẹ cha, là tình thân của bạn bè, là niềm vui và hạnh phúc khi
đối mặt và vượt qua khó khăn, là ước mơ và hi vọng vào ngày mai… Và điều gì
nuôi dưỡng tâm hồn ta, xây đắp nên cuộc sống của chúng ta, thì ta cần, nên và
phải sống vì chính những điều đó. Và đó chính là sự “cho” và “nhận” trong cuộc
sống đấy các bạn à.
Nguồn: Internet
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét